You can consider to become a sponsor by supporting me 10USD/month. Being a sponsor, you can ask me any questions about this lesson, and can access all paid lessons on this website too.
...........................................
Sự tích cây vú sữa
Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi nhà nọ, người chồng mất sớm
chỉ còn lại hai mẹ con sống bao bọc nhau. Thương con mất cha từ sớm, người mẹ hết
mực yêu thương, chiều chuộng con.
Cũng chính vì được nuông chiều quá mức ngay từ thuở bé nên cậu
bé sinh hư, hay làm phiền lòng người mẹ.
Một hôm, vì quá nghịch ngợm, cậu bé bị mẹ la. Tức giận và
nghĩ rằng mẹ không còn thương mình nữa, cậu bé bỏ nhà đi. Cậu chẳng hề nghĩ tới
người mẹ đang mỏi mắt chờ mong ở nhà.
Cậu lang thang rất nhiều nơi, dân làng thấy cậu bé nhỏ đáng
thương nên có người cho cậu cái bánh, có người cho cậu ly nước. Đêm đến, lúc
thì cậu ngủ dưới gầm cầu, lúc co ro ở một góc chợ. Người mẹ ở nhà vì nhớ con nên
khóc thương đến mờ cả mắt. Bà tự trách mình đã quát con để rồi không còn tìm thấy
được cậu bé. Khóc mãi bà trở nên kiệt sức, và rồi gục xuống bên bậc cửa ngôi
nhà xưa cũ.
Còn cậu bé, không biết cậu đã đi bao lâu. Đến một hôm, vừa
đói vừa rét, lại bị trẻ lớn bắt nạt, cậu ngồi bên gốc cây ven đường và bỗng thấy
nhớ mẹ. Cậu nhớ về những ngày tháng được mẹ yêu thương, cưng chiều, được ăn những
món ăn ngon, nằm ngủ trên chiếc giường êm bên vòng tay mẹ. Cậu nghĩ bụng: “Khi
mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bênh mình,
mình phải quay về với mẹ thôi”.
Nghĩ vậy, cậu liền tìm đường về nhà. Cảnh vật ngôi nhà
vẫn như xưa. Vẫn mái nhà tranh và khoảng sân rộng nơi cậu và mẹ vẫn chơi đùa
cùng nhau khi xưa. Cậu cất tiếng gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đâu rồi, mẹ ơi?” Cậu gọi
mãi, gọi mãi, đến khản tiếng cũng không thấy ai trả lời. Mệt lả, cậu ngồi gục
xuống bên cạnh một gốc cây xanh bên thềm nhà và khóc. Một điều kỳ lạ đã xảy ra,
cành
cây bỗng nhiên rung mạnh, và rồi một trái lớn và tròn rơi vào lòng bàn tay cậu bé. Cậu
cắn một miếng lớn và kêu lên: “Chát quá”. Lại một trái nữa rơi xuống. Lần này cậu
lột vỏ, cắn vào hột của trái, và rồi lại kêu lên: “Cứng quá”. Tiếp theo đó có một
trái nữa rơi xuống vào tay cậu. Cậu dùng tay bóp cho trái mềm dần và rồi một
khe hở nhỏ nứt ra. Từ khe hở một dòng sữa trắng sóng sánh tiết ra có vị thơm ngọt
như sữa mẹ. Cậu hé miệng hứng những dòng sữa ngọt ngào, và bỗng nhiên cây rung
rinh, cành lá rì rào:
“Ăn trái ba lần mới biết được trái ngon
Con cái có ngoan mới biết được lòng cha mẹ”
Cậu nhận ra mẹ mình đã không còn nữa. Cậu bé ngẩng mặt
nhìn lên tán lá, thấy lá một bên xanh bóng, còn mặt kia thì lại đỏ hoe như mắt
mẹ khóc chờ con. Cậu bé bỗng nhận ra và òa khóc vì thương mẹ. Nhưng dù cậu có
khóc bao nhiêu lâu thì mẹ cậu cũng mãi mãi không trở về. Chỉ có cây xanh đang
xòa/xòe cành ôm cậu, như tay mẹ âu yếm vỗ về. Cậu ân hận rất nhiều nhưng nhận ra đã
quá muộn.
Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu ai cũng thích. Họ xin
hạt đem về gieo trồng khắp nơi và gọi đó là cây Vú Sữa.
No comments:
Post a Comment