Cách đây rất lâu, lâu lắm rồi, vào triều đại vua Hùng, Việt Nam là một vương quốc rất nhỏ, không có nhiều loại trái cây. Một cậu bé từ vùng bờ biển phía Nam xa xôi bị các thủy thủ bán làm nô lệ, và cuối cùng được vua Hùng mua lại. Nhà vua đặt tên cho cậu bé là An Tiêm, và cậu bé lớn lên trở thành một thanh niên thông minh, tài giỏi. Nhà vua yêu quý An Tiêm như con trai ruột, vì thế ngài đã quyết định sẽ cho con gái của mình cưới An Tiêm. Họ được nhà vua ban tặng cho một ngôi nhà và nhiều người hầu phục vụ, và họ cũng nhận được nhiều món cao lương mỹ vị từ nhà vua. An Tiêm và vợ sống hạnh phúc trong sự giàu có, và sinh được ba đứa con.
Long long
ago, during the Hung King dynasty, Vietnam was a very small kingdom which
didn’t have many types of fruits. A young boy from the faraway south coast was
sold into slavery by some sailors, and ended up being bought by Hung King. The
King named the boy Mai An Tiêm and the
kid grew to be an intelligent, talented and skillful young man. The King loved
him as his own son, so he decided that his daughter would marry An Tiêm. They
were given a house and many servants as a present, and they also received a lot
of delicacies from the King. An Tiêm and his wife lived happily in wealth and
gave birth to three children.
Vì An Tiêm
nhận được nhiều đặc ân từ nhà vua, một vài triều thần bắt đầu trở nên ghen ghét.
Trong một bữa tiệc được tổ chức ở nhà, An Tiêm vô tình nói tất cả vận may và của
cải anh ấy có đều do anh kiếm được, vì theo tôn giáo của anh ấy, tất cả phúc
lành mà người ta nhận được trong cuộc đời này đều là kết quả của những việc làm
tốt trong kiếp trước. Những triều thần ghen ghét tâu lên vua rằng những gì An
Tiêm nói cho thấy sự trơ tráo, vô ơn và
bất kính đối với nhà vua. Nhà vua vô cùng giận dữ. Ngài đày họ ra một đảo
hoang để chứng minh rằng nếu không có đặc ân của ngài, An Tiêm không thể có một
cuộc sống tiện nghi như trước.
Since An
Tiêm received great favors from the King, some of the King’s courtiers started
getting jealous. During a banquet at his house, An Tiêm unintentionally said
all of the good luck and the possessions he got, he acquired on his own, since
according to his homeland’s religion, all of the blessings that people receive
in this life are given to them as a reward for any good things they did in the
previous one. The jealous courtiers told the King what An Tiem said showed his
immodesty, ungratefulness and disrespect for him. The King got terribly angry.
He banished them to a desolate island to prove that without his favors, An Tiêm
could not live as comfortable a life as he had been living up until then.
Với chỉ một
con dao cùn, An Tiêm và gia đình của anh ấy phải chuyển vào sống trong một hang
động, uống nước suối, và thu lượm trái dại để sinh tồn. Khi mùa khô đến, cây cỏ
khô héo dưới cái nắng mặt trời như thiêu như đốt và nước ngọt bay hơi. Rất khó
tìm được thức ăn nên cuộc sống của họ rơi vào tình trạng nguy khó.
With only
one blunt knife for a tool, An Tiêm and his family had to resort to living in a
cave, drinking stream water and gathering wild fruits to survive. When the dry
season came, trees and grass withered under the scorching sun and fresh water
evaporated. Their lives were in danger, as food was extremely hard to find.
Một ngày nọ,
trong khi đang đi bộ dọc theo bãi biển, An Tiêm nhìn thấy một con chim lạ trên
vách đá. Anh đến gần hơn để nhìn thì thấy con chim đang mổ một loại trái cây mọng
nước, và có màu đỏ như máu. Một số hạt của trái cây đó rớt xuống cát. Anh nghĩ
nếu chim có thể ăn được quả này, thì con người cũng ăn được. Anh bèn xới một ít
đất lên và gieo hạt xuống đất.
One day,
while walking along the beach, An Tiêm saw a strange bird on top of the shore
cliff. He came to have a closer look and saw that the bird was pecking at some
juicy fruit which was as red as blood, and some of its seeds had been dropped
into the sand. He thought that if the bird could eat the fruit, it must be also
good for humans. Then he ploughed a small piece of land and planted those
seeds.
Mặc dù hòn đảo
chỉ toàn là cát, điều đó có nghĩa là rất khó có cây cối gì có thể mọc, nhưng An
Tiêm và vợ của anh ấy không bao giờ tuyệt vọng. Rất nhanh họ thấy chồi non nhú
lên từ đất và các dây leo xanh bò lan ngổn ngang trên cát. Họ ngạc
nhiên khi thấy những quả dưa với vỏ trơn xanh đậm lớn dần, lớn dần cho đến khi
bằng kích cỡ đầu người. Khi An Tiêm cắt một quả ra làm hai, anh ta thấy phần thịt
quả đỏ tươi. Anh ấy cắn một miếng nhỏ và vô cùng vui sướng vì vị của quả này
mát và ngọt. An Tiêm đặt tên cho quả này là “Tây qua” vì nó do chim mang đến từ
phía Tây; về sau người Việt Nam gọi nó là “Dưa hấu”. Và từ đó gia đình An Tiêm
không còn chịu cảnh đói khát nữa.
Even though
the island was full of sand, which means hardly anything could grow, An Tiem
and his wife never felt hopeless. They quickly saw tender shoots sprouting from
the earth and green vines sprawling on the sand. To their amazement, the
melons, covered by smooth dark green skin, grew bigger and bigger until they
were as large as a head. When An Tiem cut a fruit into half, he saw the bright
red pulp. He tried a small bite and was overjoyed that the taste was cool,
fresh and sweet. An Tiem named the fruit “Tây qua” (coming from the West)
because it was brought by the bird from the West Coast; later the Vietnamese
people called it “dưa hấu” (watermelon). And from that time, An Tiêm’s family would
never grow hungry again.
Thế rồi An
Tiêm quyết định khắc tên mình lên vỏ các quả dưa hấu và thả chúng trôi trên biển
với hy vọng một người nào đó sẽ nhặt lấy những quả dưa
Then An
Tiem decided to carve his name on the
watermelons’ skin and letting them float into the sea. He hoped that somebody
would catch the watermelons.
Một ngày nọ,
các thủy thủ trên một chiếc tàu buôn đang chạy gần hòn đảo đã thấy rất nhiều những
quả dưa tròn và xanh nổi trên biển. Họ nhặt lấy chúng và nếm thử; mọi người rất
ngạc nhiên về những quả dưa mọng nước và ngon. Vì thế, vị thương gia mang chúng
về đất liền và bán sạch chỉ trong vòng một giờ. Vị thương gia quay trở lại hòn
đảo và dùng gạo, muối và thịt để đổi lấy các quả dưa.
One day, the
sailors on a merchant ship that was sailing near the island saw a large number
of green round melons floating on the sea. They caught them and tasted the
fruit; everybody was astonished by the succulent sweet melons. Therefore, the
merchant brought them to the mainland and sold out of all the melons in only an
hour. The merchant came back to the island and started exchanging more fruits
for rice, salt and meat.
Càng nhiều
dưa hấu An Tiêm thả trôi lênh đênh, càng nhiều thuyền bè đến và mua. Kế quả là,
gia đình An Tiêm có quá nhiều việc để làm đến nỗi họ phải thuê thêm nhiều người
hầu sống luôn trên đảo và giúp họ công việc đồng áng. Với số tiền kiếm được từ
việc bán dưa hấu, An Tiêm xây một ngôi nhà lớn, nguy nga, và mua nhiều quần áo
đẹp, sang trọng cho gia đình anh ấy. Họ không còn phải làm bất cứ việc nào nữa
bởi vì mọi thứ đã có người hầu làm hết. Cuộc sống trên đảo đã trở nên dễ dàng
và tiện nghi như cuộc sống họ đã từng có trước đó.
The more
melons An Tiêm set adrift, the more ships came in and bought fruits. As a
result, the family had so much work to do that they had to employ more servants
to live in the island and help them with field work. With the money An Tiem got
from selling the fruits, he built a big, magnificent house and bought many
beautiful, luxurious clothes for his family. They didn’t have to work any
longer because all of their daily chores were completely done by servants. Life
in the desert island had become as easy and comfortable as the one they had had
before.
Những quả
dưa hấu ngon ngọt của An Tiêm nhanh chóng được nhiều người khắp vương quốc ưa
thích. Cuối cùng danh tiếng của anh ấy truyền tới tai nhà vua. Nhà vua không
tin vào tin tức đó cho đến khi ngày thấy tên của An Tiêm trên quả dưa. Từ đó
ngài nhận ra rằng chính sự tháo vát đã mang đến cho An Tiêm của cải và hạnh
phúc, chứ không phải những đặc ân của ngài. Hơn nữa, trong suốt thời gian gia
đình An Tiêm bị trừng phạt, ngài vô cùng nhớ con gái và cháu. Cuối cùng nhà vua
trả lại cho họ nhà cửa, châu báu và của cải, cũng như cuộc sống giàu có như trước
kia.
An Tiêm’s delicious fruits soon became very popular in
the kingdom. Finally, his growing reputation spread to the King. He didn’t
believe the news until he saw the melon with An Tiêm’s name on it. He then
realized that not his favors but An Tiêm’s resourcefulness, indeed, brought him
wealth and happiness. Besides, during the time their family were being
punished, he missed his daughter and grandchildren dreadfully. At last, the
King gave them back their house, jewelry and possessions, as well as their
wealthy lives, just like before.
Cách đây rất
lâu, lâu lắm rồi
Long long
ago
Triều đại
Dynasty
Người hầu /
người hầu phục vụ
Servant
Đặc ân
Favour
Triều thần
Courtier
Ghen ghét
Jealous
Phúc lành
Blessing
Sự vô ơn
Ungratefulness
Sự vô lễ / Sự
bất kính
Disrespect
Sự trơ tráo
/ Tính trơ tráo
immodesty
Đày đi / Trục
xuất
Banish
Hoang /
Hoang vắng
Desolate
Cùn
Blunt
Trái dại / Quả
dại
Wild fruit
Sinh tồn
Survive
Nóng như
thiêu như đốt
Scorching
Khô héo
Wither
Bay hơi / Bốc hơi
Evaporate
Nước ngọt
Fresh water
Một ngày nọ
One day
Vách đá
Cliff
Mổ
Peck
Xới
Plough
Gieo hạt
Plant seed
Hạt
Seed
tuyệt vọng
Hopeless
Chồi cây
Shoot
Chồi non
Tender shoot
Nhú lên /
Đâm chồi
Sprout
bò lan ngổn
ngang
Sprawl
Làm hết khát
/ Giải khát
Quench the
thirst
Khắc
Carve
Mọng nước và
ngon
Succulent
Thương gia /
Nhà buôn
Merchant
Đất liền
mainland
Thả trôi
lênh đênh
Set adrift
Người hầu
Servant
Công việc đồng
áng
Field work
Nguy nga
Magnificent
Sang trọng
Luxurious
Danh tiếng
Reputation
Sự tháo vát
Resourcefulness
Trừng phạt /
Trừng trị
Punish
Vô cùng / hết
sức
Dreadfully
Châu báu
Jewelry
Của cải
possessions
No comments:
Post a Comment