Học tiếng Việt miễn phí với người Sài Gòn.

Tuesday, November 17, 2015

Mùi rơm rạ



AT - Ngày xa quê, không mang nổi trong hành trang nhẹ tênh những ưu tư trăn trở của mình một chút gì của quê nhà. Chợt thấy lòng mình bồi hồi lạ. Giờ dọc ngang nơi miền Trung bạt trùng nắng gió, thấy bên mình mùi rơm rạ rưng rưng…
Phải rồi! Còn chút quê mình trong mùi rơm mà ai đó mới ngang qua còn nằng nặng mồ hôi. Một hạt thóc vàng phải đổi bằng mấy giọt mồ hôi mặn đắng. Thương quá đi thôi…
Ngang qua đường làng đã vàng ươm rơm mới, nắng đổ lửa rát bỏng, người vẫn cặm cụi chân trần bươn bả đua với trời và chỉ ước một bóng mây. Nắng gay gắt cũng không làm chậm nhịp tay thoăn thoắt, gió cay nồng mùi hăng gốc rạ cũng không làm bớt đi chút mừng vui. Ừ! Năm nay được mùa! Mới đây thôi bão qua còn hằn in những vết thương trên ruộng đồng, trên từng nóc nhà. Mà người dân vẫn miệt mài hôm sớm lo bông lúa ngả đòng.
Nhìn những bó lúa vừa gặt nằm ngủ im trên tay những chị, những mẹ đợi gánh gồng, thấy đẹp trong những nụ cười hi vọng, thấy khuôn mặt rám nắng sáng bừng lên, thấy đôi bàn chân vội vã khắc khổ và đuôi mắt đầy những vết chân chim như nở hoa trong ngày gặt hái. Thương! Trời mùa này bỗng trở nắng lạ. Nhưng có nắng nơi đâu bằng nắng miền Trung quê mình. Ong ong gió nóng nồng mùi lúa chín hạt vàng trên sân, làng hầm hập một con sông cằn nước đầu mùa hạ.


Nhớ quê mình cũng vào những mùa này gặt hái, cọng rơm vàng phơi trên cả những thân cau, mẹ tất bật lắm mùa này, cha chắc cả đêm không yên giấc, lại nhắc “giá như có thằng út ở nhà đỡ đần công việc...” thấy lòng rưng rưng chực khóc. Mấy mùa gặt xa quê, ở giữa phố phường nhưng không quên được mùi rơm mới, ngọt ngào mà tha thiết mỗi chiều.
Bữa cơm gạo mới thế nào mẹ cũng xuýt xoa “thơm quá!” rồi run run bưng lên chén cơm trắng như ngọc chan đầy mồ hôi, quà tặng của đất trời một nắng hai sương. Cha sẽ lại nhẩm tính mấy công phơi, mấy công gặt, mấy đấu thóc cho ngày kết thúc, khuôn mặt già nua khắc khổ sẽ lại giãn ra và thở phào “năm nay lúa được”.
Con xa quê như kẻ trốn tìm, nhìn chúng bạn đua chen nhau trong chật vật cuộc sống mà đêm trằn trọc, nằm trên gác trọ chợt thấy mùi rơm rạ quen thuộc mà chợt bật khóc. Ôi lại nhớ mùi rơm mới quê mình…

Bùi Hữu Cường
Nguồn: http://tuoitre.vn/tin/ao-trang/20110714/mui-rom-ra/445991.html

No comments:

Post a Comment

Followers