Mưa chiều nay, cơn mưa rơi ướt vai gầy, có dáng ai thật quen ở bên đường em đã thấy. Anh và em hôm nay đâu khác xưa nhiều, chỉ khác một người đi cạnh bên, hỏi ai chẳng buồn.
Trong tình yêu, đôi khi em ướt mơ nhiều, để đến khi chẳng như mộng mơ lại buồn bấy nhiêu.
Trong tình yêu đôi khi anh quá vô tình, để nỗi cô quạnh luôn ở bên dẫu em có anh.
Người ơi em đã bao lần, thấy anh trong mơ rất gần, cầm tay em, kề vai em, nói yêu em như thưở nào.
Giờ đây em bước bên người, nhưng sao em không thấy vui. Có lẽ tim của em từ lâu chỉ hướng về một người.
Tại sao giây phút xa rời, anh không nói thêm đôi lời, anh rất yêu, anh rất thương, nói em đừng đi. Để nay đôi lứa đôi đường, ta mới thấu nỗi yêu thương. Mà làm sao khi tất cả bây giờ đã muộn...
No comments:
Post a Comment